PDA

Xem phiên bản đầy đủ : Tin Tức Treo cổ tự tử vì muốn giống Hoàn Châu Cách Cách



plz U
09-02-2012, 02:54 PM
Treo cổ tự tử vì muốn giống Hoàn Châu Cách Cách

Bé gái xấu số đó là Tiểu Mai Phương (7 tuổi) sống tại tỉnh Quảng Đông, Trung Quốc. Theo lời cha mẹ, từ nhỏ Tiểu Mai Phương đã tỏ ra thông minh,hoạt bát, cô bé rất thích xem phim, đặc biệt say mê bộ phim Tân Hoàn Châu Cách Cách và nhân vật Tiểu Yến Tử.

http://i1204.photobucket.com/albums/bb417/loveyou09733/nguoiduatin-be-7-tuoi-mat-mang-vi-thich-giong-tieu-yen-tu-1.jpg

Cảnh nhân vật cách cách của Tiểu Yến Tử treo cổ trong phim


Cha mẹ bé đề nghị ông Trần bồi thường 50% thiệt hại tương đương 2,3 triệu NDT. Tuy nhiên, tòa óa đã bác bỏ yêu cầu này bởi lẽ, bé Tiểu Mai Phương mới chỉ 7 tuổi, chưa có năng lực hành vi dân sự, nguyên nhân dẫn đến cái chết của bé là do cha mẹ quản lý không chặt chẽ.

Ở Việt Nam cũng từng xảy ra trường hợp thương tâm tương tự. Ngày 28/5/2011, bé H, 9 tuổi sống tại huyện Đức Hòa tỉnh Long An đã chết trong tư thế treo cổ lên thanh ngang dưới nhà bếp. Theo lời kể của người dân xung quanh, trong khi chơi đùa với các bạn, cháu H đã lấy một sợi dây thắt vào cổ rồi treo lên thanh ngang trong nhà bếp dẫn đến hậu quả đau lòng.

Sự việc này đã dấy lên hồi chuông cảnh báo đối với các bậc phụ huynh, nên quản lý chặt chẽ việc xem phim của con trẻ, nhằm tránh việc bắt chước các hành động có hại đến chính các bé và cả người thân.

Sau khi xem đoạn Tiểu Yến Tử treo cổ nhưng không chết, cô bé có vẻ thích thú và thường nói với các bạn mình nên học tập hành động đó.

Ngày 20/11/2011, Mai Phương cùng bạn chơi gần một công trường xây dựng. Sau khi nhặt được sợi dây thừng đã thắt nút mà các công nhân vứt trên đất, cô bé đã thực hiện màn treo cổ như những gì được xem trong phim. Khi thấy cô bạn bất động, bạn bè Mai Phương mới chạy về thông báo cho cha mẹ cô bé,nhưng đã quá muộn, cô bé 7 tuổi tội nghiệp ấy đã ra đi một cách oan uổng.

http://i1204.photobucket.com/albums/bb417/loveyou09733/nguoiduatin-be-7-tuoi-mat-mang-vi-thich-giong-tieu-yen-tu-2.jpg

Bé 7 tuổi mất mạng vì thích giống Tiểu Yến Tử

Trước cái chết của con gái, cha mẹ Mai Phương đã đệ đơn kiện người có trách nhiệm tại công trình xây dựng trên đó ông Trần Lộ. Họ cho rằng nguyên nhân của sự việc là ông Trần không làm tốt trách nhiệm giám sát khu xây dựng, đáng ra khu xây dựng phải được bảo vệ để tránh người ngoài ra ngoài tự do như vậy.

vinhloc
09-02-2012, 04:49 PM
Thật tội nghiệp, thế mới bik trách nhiệm của cha mẹ với con cái là ntn.........thui thì chia sẽ đau buồn với gia đình nạn nhân, tiện thể bóc tem topic :-" :-"
P/S : Topic của mình thì chả ai dòm ngó :(( :(( :((

vinhloc
09-02-2012, 04:51 PM
Câu chuyện 1

Có một cậu bé ngỗ nghịch thường bị mẹ khiển trách. Ngày nọ giận mẹ, cậu chạy đến một thung lũng cạnh khu rừng rậm. Lấy hết sức mình, cậu hét lớn: "Tôi ghét người". Từ khu rừng có tiếng vọng lại: "Tôi ghét người". Cậu hoảng hốt quay về sà vào lòng mẹ khóc nức nở. Cậu bé không sao hiểu
được từ trong rừng lại có người ghét cậu.
Người mẹ nắm tay con, đưa cậu trở lại khu rừng. Bà nói: "Giờ thì con hãy hét thật to: "Tôi yêu người". Lạ lùng thay, cậu vừa dứt tiếng thì có tiếng vọng lại: "Tôi yêu người". Lúc đó người mẹ mới giải thích cho con hiểu: "Con ơi, đó là định luật trong cuộc sống của chúng ta. Con cho điều gì, con sẽ nhận
điều đó. Ai gieo gió thì gặt bão. Nếu con thù ghét người thì người cũng thù ghét con. Nếu con yêu thương người thì người cũng yêu thương con.
Câu chuyện thứ hai:

Mẹ tôi đã ra một câu đố: "Con yêu, phần nào là quan trọng nhất trên cơ thể
hả con?"
Ngày nhỏ, tôi đã nói với mẹ rằng âm thanh là quan trọng đối với con người
nên tai là bộ phận quan trọng nhất. Mẹ lắc đầu: "không phải đâu con. Có rất
nhiều người trên thế giới này không nghe được đâu, con yêu ạ. Con tiếp tục
suy nghĩ về câu đố đó đi nhé, sau này mẹ sẽ hỏi lại con."
Vài năm sau, tôi đã nói với mẹ rằng hình ảnh là quan trọng nhất, vì thế đôi
mắt là bộ phận mà mẹ muốn đố tôi. Mẹ lại nhìn tôi âu yếm nói: "Con đã học
được nhiều điều rồi đấy, nhưng câu trả lời của con chưa đúng bởi vi vẫn còn
nhiều người trên thế gian này chẳng nhìn thấy gì."
Đã bao lần tôi muốn mẹ nói ra đáp án, và vì thế tôi toàn đoán lung tung. Mẹ
chỉ trả lời tôi: "Không đúng. Nhưng con đang tiến bộ rất nhanh, con yêu của
mẹ."
Rồi đến năm 1991, bà nội yêu quý của tôi qua đời. Mọi người đều khóc vì
thương nhớ bà. Một mình tôi đã vừa đạp xe vừa khóc trên suốt chặng
đường 26 km từ thị xã về quê trong đêm mưa rào ngày 4/5 âm lịch của năm
đó. Tôi đạp thật nhanh về bệnh viện huyện để mong được gặp bà lần cuối.
Nhưng tôi đến nơi thì đã muộn mất rồi.
Tôi đã thấy bố tôi gục đầu vào vai mẹ tôi và khóc. Lần đầu tiên tôi thấy bố
khóc như tôi.
Lúc liệm bà xong, mẹ đến cạnh tôi thì thầm: "Con đã tìm ra câu trả lời
chưa?" Tôi như bị sốc khi thấy mẹ đem chuyện đó ra hỏi tôi lúc này. Tôi chỉ
nghĩ đó là một trò chơi giữa hai mẹ con thôi.
Nhìn vẻ sững sờ trên khuôn mặt tôi, mẹ liền bảo cho tôi đáp án: "Con trai ạ,
phần quan trọng nhất trên cơ thể con chính là cái vai."
Tôi hỏi lại: "Có phải vì nó đỡ cái đầu con không hả mẹ?"
Mẹ lắc đầu: "Không phải thế, bởi vì đó là nơi người thân của con có thể dựa
vào khi họ khóc. Mỗi người đều cần có một cái vai để nương tựa trong cuộc
sống. Mẹ chỉ mong con có nhiều bạn bè và nhận được nhiều tình thương để
mỗi khi con khóc lại có một cái vai cho con có thể ngả đầu vào."
Từ lúc đó, tôi hiểu rằng phần quan trọng nhất của con người không phải
là "phần ích kỷ", mà là phần biết cảm thông với nỗi đau của người khác.
__________________

FaithFul86
05-05-2012, 09:28 PM
phim ảnh giờ ảnh hưởng con trẻ ghê quá... chưa kể đến phim ảnh tình cảm ...

chocoboydn
05-05-2012, 09:38 PM
phim ảnh giờ ảnh hưởng con trẻ ghê quá... chưa kể đến phim ảnh tình cảm ...
bởi thế nên mầy liệu thần hồn đấy , coi chừng ta vặt lông :-"

FaithFul86
05-05-2012, 10:04 PM
bởi thế nên mầy liệu thần hồn đấy , coi chừng ta vặt lông :-"

ý bạn là sao... mình không hiểu...