PDA

Xem phiên bản đầy đủ : Tâm Sự Anh sẽ đợi em trong hồi ức!



Gió
06-11-2012, 08:05 PM
Truyện khá là ám ảnh ! ai tâm trạng thì hãy đọc ( và cũng mất khá nhiều thời gian để đọc trọn bộ này )
cũng đã từng đọc khá nhiều tiểu thuyết của tân ổ di. Từ Trịnh Vy trong “Anh có thích nước Mỹ không” đến cô nàng Hướng Viễn trong” Ánh trăng không hiểu lòng tôi” hay Tạ Cát Niên với “Cho anh nhìn về em”…. nói chung thì đều để lại khá nhiều cảm xúc . nhưng ấn tượng nhất và để lại nhiều sự nuối tiếc nhất phải kể đến Anh sẽ đợi em trong hồi ức . nó tạo nên 1 bi kịch giữa Tư Đồ Quyết – Diêu Khởi Vân!
Nhắc lại là bộ này khá dài và đọc rồi thì sẽ rất ám ảnh . bởi vậy ai ko có tâm trạng thì đừng cố theo bộ này ! Ôk!

chương 3 :
Nhớ đến già hay chán tận cổ?


Trên đường đưa Tư Đồ về khách sạn, di động của Lâm Tĩnh đổ chuông mấy lần, anh đang tập trung lái xe nên chỉ liếc qua rồi mặc nó rung, chẳng hề định bắt máy. Trái lại Tư Đồ Quyết nghe mãi sốt ruột bèn nói: “Anh bắt máy đi, quá nửa đêm rồi, không có việc cần thì chẳng ai chẳng gọi đâu. Hay anh sợ lộ bí mật? Em và Ngô Giang có thể giả như không nghe thấy mà.”
Lâm Tĩnh cười nói: “Chẳng phải chuyện cần kíp gì đâu.”
“Thế em bắt máy hộ anh nhé?” Tư Đồ Quyết đùa đùa hỏi.
Lâm Tĩnh phì cười, “Thôi tha cho anh đi.”
Tư Đồ Quyết ngồi sau bèn vỗ lên lưng ghế lái, “Anh cũng thật là, nói là tìm người phù hợp rồi mà còn chưa giải quyết xong vụ bê bối lúc trước sao?”
Đang lúc nói chuyện, điện thoại vẫn gọi đến dai như đỉa, xem ra đối phương cũng là người cố chấp, Lâm Tĩnh kiên quyết tắt hẳn máy. Lúc này khách sạn Tư Đồ Quyết nghỉ lại đã ở trong tầm mắt.
Lâm Tĩnh nói: “Khách sạn này anh chưa đến bao giờ, xem ra rượu ngon chẳng ngại ngõ sâu, xa nội thành thật đấy.”
Đây là một khách sạn bốn sao mới khai trương chưa đầy nửa năm, nhìn chung tiện nghi các loại đều rất ổn, có điều lại nằm trong khu vực mới phát triển của thành phố G nên có phần heo hút. Ban đầu Ngô Giang mãi không hiểu được Tư Đồ mấy năm không về, tuy thành phố đã thay đổi nhiều nhưng hẳn cô đại khái vẫn còn nhớ láng máng phương hướng, chẳng hiểu sao lại nhất định chọn chỗ này.
Chính câu nói vô tâm của Lâm Tĩnh bỗng khiến điều nghi hoặc trong lòng Ngô Giang có chút manh mối. Nhà cha mẹ Tư Đồ nằm ở khu Đông phồn hoa nhất thành phố G, còn khách sạn mà cô ở lại ở khu Tây, vả lại có thể nói là tương đối tốt trong số những khách sạn xa nhà cha mẹ cô nhất. Tốn công tốn sức như vậy nào phải ngẫu nhiên, đến cả hành lý của cô cũng gọn nhẹ không ngờ, đâu có giống người ngàn dặm xa xôi về nước. Quê hương với Tư Đồ Quyết hệt như một trạm nghỉ chân, theo cô nói lần này cũng chỉ ở lại một tuần, sau đám cưới Ngô Giang và tham gia hội nghị chuyên đề Y Dược đó xong, cô sẽ “trở về” ngay.
Vừa xuống xe, Tư Đồ Quyết đã giục bọn họ đi ngay, nhất là Lâm Tĩnh, cuộc gọi nã bom đó đến cả cô cũng thấy khó chịu thay cho cái di động. Lâm Tĩnh lại chẳng vội gì, nhất quyết đưa cô đi làm thủ tục nhận phòng, hai người tiễn cô đến cửa thang máy rồi mới chịu đi.
Lâm Tĩnh không nói thì Tư Đồ cũng biết đầu kia điện thoại là một cô gái đang chờ, xưa nay anh là người đàn ông rất biết chăm sóc bản thân, dù lòng trống trải cũng không để cuộc sống của mình cô đơn. Tư Đồ Quyết không biết cô gái đó từng sắm vai gì trong cuộc sống của Lâm Tĩnh, nhưng anh không nhắc đến cô ấy trước mặt bạn bè, thậm chí trước những cuộc gọi dồn dập đến người ngoài nghe còn phát sốt ruột, anh vẫn có thể thong thả làm những việc muốn làm, từ đó có thể thấy rõ anh chẳng mấy để tâm.

Thật ra dạo ở Mỹ, Tư Đồ Quyết quen Lâm Tĩnh trước Lâm Tây, anh rất được săn đón trong đám du học sinh người Hoa ở đó, dĩ nhiên, đặc biệt là trong đám nữ giới. Dạo đó Tư Đồ Quyết và Lâm Tĩnh vừa gặp đã như tri kỷ, vừa khéo đôi bên đều đang cô đơn, Lâm Tĩnh nhân lúc ấy cũng bộc lộ thiện cảm và hứng thú của mình với cô, chỉ cần cô đồng ý, rất có thể hai người sẽ cùng hòa chung khúc tình ca lãng mạn. Có điều về sau cứ mặc kệ lại đâm ra ăn ý, ngay cả Lâm Tây cũng nhờ có cô giới thiệu mới gặp gỡ Lâm Tĩnh rồi trở thành người yêu.
Mọi người đều nói cô bỏ qua Lâm Tĩnh thật là đáng tiếc, nhưng Tư Đồ Quyết lại thấy mừng vì xưa nay mình chưa hề yêu anh, không chỉ bởi vậy cô mới có một người bạn thân mà vì tuýp đàn ông như Lâm Tĩnh nếu thật sự có chút tình cảm với anh ta, không yêu thì phí còn yêu nhất định sẽ phải đau lòng. Cái lý luận “tìm người quá giang một đoạn đường” của anh, Tư Đồ đã nghe nhiều lần, nói thì không sai, có lẽ người được anh yêu cũng hạnh phúc, nhưng một khi người con gái đã bị cuốn vào rồi, sao tránh khỏi hi vọng sẽ cùng đi với anh đến đời đời kiếp kiếp? Chỉ hơi sơ ý là thành “người qua đường”, chẳng phải càng thêm đau khổ sao? Sự lý trí lúc chia tay của anh quả thực khiến người ta sợ hãi, Lâm Tây chính là một ví dụ sống động. Lâm Tĩnh là một người bạn tốt, có lẽ cũng là một tình nhân tốt, nhưng nhất định không phải là đối tượng khiến người ta có thể dốc trọn trái tim để yêu thương. Mà theo quan điểm của Tư Đồ Quyết, không yêu thì thôi, một khi đã yêu rồi, cô phải đòi hỏi ở mức tuyệt đối.
Vừa bước vào phòng, buông hành lí xuống, cô đã nghe thấy tiếng gõ cửa.
Đèn tín hiệu “Xin đừng làm phiền” đã sáng lên, chưa chắc đã phải người phục vụ, cô nghĩ đến người khi nãy đã rời buổi gặp mặt bạn bè quá dễ dàng, điều đó không giống với phong cách của người ấy chút nào. Cô bất giác căng thẳng, do dự nhìn ra từ mắt thần, thì ra là Ngô Giang.
Cô nghi hoặc mở cửa, “Hôm nay anh hù em hai lần rồi đấy. Sao, khó rời xa em thế cơ à?”
Ngô Giang cười, chìa cho cô một thứ, Tư Đồ liền mở ra xem, thì ra là mấy viên thuốc.
“Em đừng tưởng bở, lúc lên xe mới nhớ ra em nhờ anh mang thuốc cho em, mất ngủ thì uống một viên là được.”
“Em suýt quên đấy.” Tư Đồ nhìn kỹ mấy viên thuốc rồi cãi: “Ơ, em đâu có nhờ anh mang cho em loại này, loại này chẳng công hiệu với em mấy đâu, mà lại chỉ có hai viên nữa chứ, anh ki bo quá đấy.”
Ngô Giang nhíu mày, “Nếu không nghĩ tới em bị lệch múi giờ thì cả loại này anh cũng không mang cho em đâu đấy. Em uống mấy thứ thuốc đó ít thôi, không tốt cho sức khỏe đâu.”
Tư Đồ Quyết cười nói, “Được rồi, vấn đề này chưa chắc em đã là tay mơ so với anh nhé.”
“Chính vì em cùng trong ngành này, hiểu quá rõ dược tính và tác dụng phụ của thuốc, biết mà vẫn phạm mới là đáng trách.”
“Anh đừng nói em như con nghiện thế, em nắm được liều lượng của mình mà, nhất định vẫn ở trong mức cho phép. Cảm ơn nhá, anh về đi, khuya rồi đấy.” Cô giục Ngô Giang.
Ngô Giang lắc đầu, đang định đi thì cánh cửa phòng Tư Đồ vốn định khép lại đã mở ra lần nữa.
“Hai viên thôi, không kỳ kèo.” Trước khi cô kịp mở miệng, Ngô Giang đã từ chối trước.
Tư Đồ Quyết cắn môi cười, rồi chợt nói: “Không phải… em chỉ muốn hỏi anh ta, hai người đó giờ sao rồi?”
Câu nói của cô không đầu không đuôi nhưng ý tứ bên trong lẽ nào Ngô Giang không hiểu.
Anh thở dài, rốt cuộc cô cũng chịu hỏi thẳng, suốt bảy năm trời, bất luận là qua điện thoại hay gặp mặt, cô trước sau đều tránh không nhắc đến, đó đâu phải là cách tốt nhất để lãng quên. Bất kể thế nào có lẽ đây cũng là một tiến bộ, ít ra cô đã có dũng cảm đối mặt.
“Hai năm đầu hình như còn ly ly hợp hợp, giờ chắc chia tay hẳn rồi. Cô ấy chắc đã có đám khác, đâu phải em không biết cô ta là người không đơn giản chứ? Còn người kia thì không nghe nói gì.”
“Ờ…” Tư Đồ Quyết khẽ dài giọng, cũng không biết đang nghĩ gì.
“Anh tưởng em cả đời không muốn hỏi tới nữa. Nghe anh đi, hết rồi, Tư Đồ, kệ bọn họ đi, tốt cũng thôi mà xấu cũng thôi, không đáng để em nhớ đâu.”
Tư Đồ Quyết cười nói: “Anh không biết phụ nữ bẩm sinh đã tò mò à, ngay đến mấy bộ phim dài tập cũ rích cũng phải xem cho được kết cục!”
“Cái đó thì đúng rồi. Anh nói câu này thôi, chuyện tình cảm ấy mà, thoảng qua rồi kết thúc chưa hẳn đã là không tốt.”
“Đồng ý.” Cô tung tung viên thuốc trong tay, “Đời người như giấc mộng, chi bằng tự chiều chuộng lấy mình.”
“Vậy anh đi đây, Lâm Tĩnh đang đợi bên dưới.”
“Anh cứ tự nhiên.” Tư Đồ Quyết làm bộ vui vẻ đưa tiễn, “Anh mau đi đi, đừng quay lại nữa.”
Ngô Giang cố ý nói: “Anh nghĩ ra chuyện gì nữa sẽ quay lại tìm em.”
Ngô Giang đi chưa đầy năm phút, tiếng gõ cửa lại một lần nữa vang lên, hẳn là anh quên gì đó nên vòng lại. Tư Đồ đang chuẩn bị đi tắm, cô vừa xõa tóc đã bất đắc dĩ lại phải ra mở cửa, bụng nhủ thầm: giỏi lắm Ngô Giang, cố ý hành em.
Cô mở cửa, miệng cười tay chống nạnh.
Câu chuyện chó sói tới nhà cuối cùng tối nay đã ứng nghiệm, lần này người đứng ngoài cửa là kẻ mà Tư Đồ Quyết tránh còn chẳng kịp, Diêu Khởi Vân.
Dường như cả anh cũng bị bất ngờ trước cảnh này, sững ra một hồi mới cười nói: “Hoan nghênh anh thế cơ à?”
Tư Đồ Quyết lập tức giấu vẻ kinh ngạc của mình, mỉm cười hùa theo anh ta: “Đúng thế, giờ mới tới à, em đợi mỏi cả cổ rồi đây.”
Đúng như cô nhớ, khiếu hài hước của Diêu Khởi Vân cũng chỉ có hạn.
Anh đứng đó nhìn người trước mặt, đến nụ cười cũng tắt hẳn, vào thẳng vấn đề.
“Đi về cùng anh đi.”
“Về? Về đâu?” Tư Đồ Quyết cố ý hỏi lại.
Xem ra anh ta cũng chẳng muốn vòng vo với cô, lạnh nhạt nói: “Về nhà, nhà cha mẹ em.”
“Tôi tưởng anh sẽ nói đó là nhà anh.”
“Tư Đồ Quyết, em chớ tưởng rằng anh muốn quấy rầy em. Em ở bên ngoài bấy nhiêu năm, khó khăn lắm mới trở về, lại chẳng bước chân vào cổng nhà nửa bước, em có hiểu lòng cha mẹ mình đau khổ đến thế nào không?”
“Họ có thể xem như tôi chưa trở về. Bao năm nay chẳng có tôi không phải vẫn vậy ư ?”
“Phải, cho nên ngay cả ngày về cụ thể em cũng không nói.”
“Tôi không nói với anh nhưng chẳng phải cũng đã tình cờ gặp rồi đấy thôi?”
Trước sự mỉa mai của Tư Đồ, ánh mắt Diêu Khởi Vân lóe lên giận dữ, hoặc có thể nói đó là vẻ lúng túng khi bị vạch trần. Anh hiểu cô không chịu nói lộ trình về nước bởi người cô muốn tránh nhất không phải cha mẹ mình mà chính là anh. Bản thân anh cũng không dám tin, mãi đến hai hôm trước Tiểu Căn vô ý nhắc đến vụ tụ tập với đám bạn bè cũ trước mặt anh, Tiểu Căn là một người chỉ thích ru rú trong nhà, rất ngại giao tiếp, bình thường cũng hiếm khi ra ngoài chơi. Anh thuận miệng hỏi thêm mấy câu, thấy Tiểu Căn lúng ta lúng túng liền sinh nghi, lúc ấy mới biết cô sắp trở về, mà anh lại là người cuối cùng hay tin.
“Cha mẹ em lớn tuổi rồi, em là con gái duy nhất của họ, năm ngoái mẹ em phải phẫu thuật cột sống, bây giờ cúi xuống cũng khó khăn, em có biết không? Em tưởng rằng hàng tuần gọi điện thoại cho họ theo nghĩa vụ là đã tròn bổn phận sao? Huống hồ mỗi cuộc gọi của em có bao giờ quá năm phút đâu?”
Tư Đồ Quyết quay mặt đi, “Họ đâu muốn nhiều lời với tôi, năm xưa người nói cắt đứt quan hệ tuyệt cũng không phải tôi. Có đi xa một chút cũng đỡ cho họ phải gặp tôi mà tức giận tổn hại sức khỏe.”
Cô cố không để lộ vẻ nghẹn ngào trong giọng điệu của mình. Cô không quên được gương mặt đỏ bừng suýt chút lên cơn tăng xông của cha năm xưa khi chỉ thẳng mặt đuổi cô “Cút”, cũng không quên được sự thấp thỏm mà mình đã trải qua khi bước ra khỏi cửa sân bay trong chuyến về lần này. Tư Đồ Quyết vô cùng mâu thuẫn, cô sợ vừa đặt chân lên mảnh đất này lập tức đã phải gặp lại cha mẹ sau bảy năm xa cách, nhưng khi vừa thở phào nhẹ nhõm chắc chắn không nhìn thấy họ, trong lòng lại thấy bơ vơ. Thà cô tự gạt mình rằng cha mẹ vốn không biết cô trở về nên chẳng ngó ngàng tới, nhưng Diêu Khởi Vân đã nhắc nhở cô, bọn họ rõ ràng là biết, có điều sau bao năm xa cách bọn họ vẫn không nghĩ tới việc ôm con gái một cái ôm tha thứ, hay chí ít là cười với cô một lần.
Diêu Khởi Vân thản nhiên nói: “Những lời này em chẳng cần nói với anh, em tự mình giải thích với họ đi. Nếu em thấy em vẫn là con gái của họ.”
“Họ có con gái hay không cũng chẳng quan trọng, không phải vẫn còn có anh sao?”
Anh hơi cúi mình, “Tư Đồ Quyết, vì sao anh phải thay em hoàn thành nghĩa vụ của một người con gái chứ, em là gì của anh?”
Tư Đồ Quyết như thể đang nghe một câu chuyện cười quá lố, “Thay tôi? Hay quá nhỉ, họ cho anh cơm ăn áo mặc, giờ còn cho anh thanh danh địa vị, giám đốc Diêu này, tuy tôi chẳng phải đứa con có hiếu, nhưng anh cũng chỉ là đang làm tròn bổn phận của mình mà thôi.”
Anh không nói nữa, cúi đầu bấm di động. Tư Đồ Quyết khoát tay làm cử chỉ “mời tự nhiên” rồi lùi lại một bước định đóng cửa. Diêu Khởi Vân không ngẩng đầu lên, một tay đẩy cửa, đưa điện thoại ra trước mặt cô.
“Làm gì thế?”
Cuối cùng Diêu Khởi Vân cũng thấy vẻ kinh ngạc của Tư Đồ Quyết khi đoán ra ý đồ của anh, điều này khiến anh có phần đắc ý.
“Về hay không về, tự em nói với họ đi.” Anh ngạo mạn quan sát vẻ do dự của cô, cố ý hạ giọng, “Hay anh nói thay em, nói rằng em ở đây nhưng không chịu nói chuyện với cha mẹ?”
Tư Đồ Quyết mấp máy môi rủa thầm, cô nhận lấy điện thoại, hít sâu một hơi rồi mới quay người đi nghe máy.
“Mẹ… là con… đây….”
Từ căng thẳng đến xúc động, từ xúc động đến lúng túng, tiếp đó là thất vọng, bơ vơ, cuối cùng lại trở về bình thản như không, thực ra cũng chỉ là mấy câu qua quít, Tư Đồ Quyết cũng đã quen với kiểu này, một cú điện thoại thôi mà, cô vốn không nên bực bội đến thế.
“Mai được không ạ, hôm nay muộn quá rồi, con sợ làm phiền cha mẹ nghỉ ngơi, vâng… vậy nhé, cha mẹ nghỉ ngơi đi ạ.”
Mấy lời đó của cô khép lại cú điện thoại bất ngờ, rõ ràng đây không phải là sự hàn gắn vui vẻ ấm áp gì, chẳng phải Diêu Khởi Vân muốn cô khó xử ư? Để anh ta đắc ý một lần có sao đâu?
“Được lắm, sợ làm phiền cha mẹ sao?Cha mẹ em không uổng công dạy em, đúng là rất có giáo dục. Đã biết muộn thế này rồi mà vừa nãy còn cười ngọt ngào ra mở cửa, đang đợi ai tới làm phiền thế?” Diêu Khởi Vân cầm lấy chiếc di động cô đưa, mỉm cười hỏi.
Tư Đồ Quyết lại nở nụ cười “ngọt ngào” đúng ý anh: “Hỏi hay lắm, anh nói xem?”
“Anh đứng đây lâu thế mà chẳng thấy vị khách nào tới cả, đã không có ai, hay là để anh vào ngồi một lát trước nhé?”
Tư Đồ cúi xuống nhặt tấm danh thiếp “dịch vụ” mà ai đó đã đút qua khe cửa trước khi cô nhận phòng, mỉm cười nhét nó vào túi áo khoác của anh, “Giám đốc Diêu muốn ‘ngồi một lát’, lo gì không có chỗ chứ?”
Diêu Khởi Vân chậm rãi rút tấm danh thiếp màu mè in hình cô gái quyến rũ ra, cúi đầu nhìn, “Đẹp hơn em, có điều không phải kiểu anh thích.” Nói rồi, anh nghiêng người định lách vào phòng thật.
Tư Đồ Quyết một mình chắn cửa ngăn anh ta tiến vào, lạnh lùng nói: “Xin lỗi, tôi cũng có kiểu tôi thích hơn.”
Cả người anh bị cánh tay cô cản lại bên ngoài, anh cố tình ra vẻ ngẫm nghĩ, lịch sự nói: “Phải, thật là đáng tiếc.” miệng nói tay làm, đẩy mạnh một cái, động tác rất dứt khoát, như thể phía trước là chướng ngại vật mà anh ta căm ghét.
Ngay cả một người rất hiểu anh ta như Tư Đồ Quyết cũng không ngờ anh lại hung hăng như vậy.
Diêu Khởi Vân chẳng hề thương hoa tiếc ngọc đẩy mạnh một cái, Tư Đồ Quyết đứng không vững, liền lập tức loạng choạng lùi lại hai bước, lưng đập ngay vào góc tủ.
“Tôi đếch….” Tư Đồ Quyết vừa đau vừa giận, chẳng còn ngại mất mặt, những tràng chửi rủa lâu nay không dùng đến đã xoa dịu bớt cơn đau của cô.
Diêu Khởi Vân đã đàng hoàng bước vào phòng, nghe thấy bèn tiến đến gần Tư Đồ Quyết đang đau đến gập cả người, vừa vặn ép cô vào góc phòng giữa tường và cánh cửa.
“Em đếch thế nào?” Giọng điệu của anh rất lạ, giữa tiếng cười khẩy của Tư Đồ Quyết anh lại lộ vẻ xót xa, “Làm sao? Ngô Giang chắc đã đi xa rồi, em đợi một người đàn ông sắp kết hôn quay lại cứu mình thì không thực tế lắm đâu.”
Tư Đồ Quyết nghiến răng thở hổn hển, sau cùng cô giơ chân đá thẳng vào cánh cửa đang để ngỏ.
“Tôi chẳng cần ai cứu cả. Diêu Khởi Vân, tôi mà lại sợ anh à? Anh có giỏi cứ tiếp tục đi!”
Trong nháy mắt cửa đã khép lại, hệt như Tư Đồ Quyết nghĩ, trong khoảng không khép kín chỉ còn lại anh và cô, trước những lời chửi rủa hết sức thô tục của cô, kẻ vốn hung hăng hùng hổ như Diêu Khởi Vân lộ vẻ không thoải mái, anh cứng đờ người, hai tai đỏ bừng.
Tất cả kẻ thù đều là “cọp giấy”, “phẩm hạnh” anh ta ra sao lẽ nào cô không biết?!
Diêu Khởi Vân không động đậy, chỉ giữ nguyên khoảng cách gần sát như vậy nhìn cô, Tư Đồ Quyết thậm chí còn nghe rõ tiếng thở gấp của anh, trong đôi mắt đó ngùn ngụt căm thù như loài rắn độc.
Anh ta dựa vào cái gì chứ?
Nếu không có tiếng chuông di động reo lên, Tư Đồ Quyết đã cho rằng bọn họ sắp biến thành hai bức tượng đá trong cuộc chiến khốc liệt xem ai phát điên trước này. Đó là tiếng nhạc chuông cô đã quá quen thuộc, di động ở ngay trên giá cạnh cửa, với tay là đến, cô lần tìm di động rồi chìa ra trước mặt Diêu Khởi Vân nhướn mày hỏi: “Có vội gì không? Tôi nhận cuộc gọi này trước đã, anh không phiền chứ?”
Anh ta lùi lại, mặt lạnh tanh ngồi xuống góc giường trong phòng.
Người gọi chính là kẻ “nói giọng Úc” mà Ngô Giang từng cố ý nhắc tới trước mặt Diêu Khởi Vân, Tư Đồ Quyết nhận điện chỉ thấy hả dòng hả dạ. Đối phương là bạn trai mới quen của cô, một anh chàng kinh doanh bất động sản trẻ tuổi có mái tóc vàng óng mê hồn, khoảng thời gian trước khi về nước chính là thời kỳ quyến luyến nhất của bọn họ, những lời âu âu yếm yếm trong điện thoại đương nhiên có thể nói mãi không hết. Cô thẽ thọt nói như chỗ không người, thì thầm rủ rỉ, lúc thì nghịch mấy sợi tua rua trên đèn bàn, lúc lại lơ đãng vạch vạch lung tung lên sổ ghi chép của khách sạn, miệng chúm chím cười, hệt như một cô gái đang ngụp lặn trong biển tình. Lúc gọi xong di động đã nóng ran, cô nhìn thấy thời gian gọi hết một tiếng bảy phút cũng không khỏi giật nảy mình. Càng đáng sợ hơn là, Diêu Khởi Vân từ đầu chí cuối vẫn ngồi ngay ngắn ở đó, không hề phiền hà, không hề sốt ruột, ngay cả sự kích động trước đó cũng đã lắng xuống, nhìn thấy rõ sự điềm tĩnh khác thường. Dù Tư Đồ Quyết có trăm phần chán ghét, ngàn phần oán hận cũng không khỏi nể phục anh.
“Xong rồi à?” Anh hỏi.
Tư Đồ Quyết bỏ điện thoại sang một bên, than thở: “Biến thái đến như anh cũng không dễ đâu.”
Diêu Khởi Vân thản nhiên nói: “Quá khen rồi, toàn bộ đều là nhờ em cả thôi. Đây cũng chẳng phải lần đầu anh đợi em thế này.”
Anh đứng dậy vận động tay chân rồi hỏi tiếp: “Bạn trai mới à?”
Tư Đồ Quyết cười tươi tắn: “Đổi gió ấy mà.”
“Cũng nên đổi đi, khi nãy ngồi đợi em anh đã nghĩ rất lâu, anh tổng kết được một nguyên nhân cho tâm lý háo hức tìm đàn ông ngoại quốc của em, không biết em có thích nghe không?”
Dẫu biết khi anh ta càng lịch sự thì càng chẳng có lời nào tử tế nhưng Tư Đồ Quyết cũng hiểu rõ bất kể cô có muốn hay không, một khi còn chưa nói ra anh ta chắc chắn còn chưa thôi, cô vui vẻ chấp nhận.
“Nguyện nghe lời thánh hiền.”
“Lâu nay đã nghe nói đàn ông nước ngoài rất thoáng trong quan hệ nam nữ, nên họ hầu như không để tâm đến chuyện quá khứ của em, ví dụ như đã từng có bao người đàn ông. Nếu như ở trong nước, anh chắc rằng sẽ bị trục trặc một chút, em có nghĩ vậy không?”
Nụ cười kiểu đó của anh ta thật khiến người khác chỉ muốn giáng hai cái tát rồi đá cho một cú.
Tư Đồ Quyết tức giận đến cực điểm chỉ còn biết mỉm cười. Diêu Khởi Vân nói vòng nói vo, rào trước đón sau như vậy, chẳng qua vẫn dùng cách mà đàn ông Trung Quốc thông thạo nhất để sỉ nhục cô, dịch chính xác ra là muốn nhắc nhở cô chỉ là một đôi giày rách, chí ít cũng là thứ anh ta đã từng xỏ chân vào.
Cô gật đầu hưởng ứng, “Tổng kết rất chuẩn, gần chạm đến mức chân lý rồi, có điều tôi phải bổ sung một điểm, đàn ông ngoại quốc còn một điểm tốt nữa.” Cô nói nửa chừng rồi tự bật cười, chậm rãi áp sát lại gần anh.
Diêu Khởi Vân cau mày, anh bất giác né người, vẻ đầy chán ghét, nhưng sau cùng lại vẫn buông xuôi.
Tư Đồ Quyết ghé tai anh khẽ thì thầm: “Bọn họ chẳng hề để ý tới quá khứ của tôi, đặc biệt là người yêu đầu tiên của tôi bên đó, anh ấy nói, trừ mấy centimet đằng trước ra, còn lại tôi hoàn toàn tươi mới, mới tinh khôi!”
Diêu Khởi Vân sững người, sau khi ngẫm kỹ ý tứ trong câu nói của cô, không chịu nổi sự sỉ nhục trực diện như vậy, anh đứng phắt dậy, lồng ngực phập phồng dữ dội.
“Tư Đồ Quyết, cô có ý gì đấy?” Diêu Khởi Vân quát.
Tư Đồ Quyết mân mê móng tay: “Chính là ý mà anh đã hiểu đó.”
Cô chờ đợi, dù mấy giây sau anh có nhào tới xé cô thành trăm mảnh.
Cô sớm đã quen với tình huống này. Không phải bọn họ vẫn luôn như vậy đấy thôi? Đối diện với nhau, cô và anh hệt như những bác sĩ tâm lý bậc thầy thế giới, dễ dàng thấy rõ bệnh trạng của đối phương. Dù là lúc mặn nồng nhất, chỉ cần không vừa ý một câu, hai người cũng sẽ lao vào cấu xé nhau như hai con chó dại, chẳng ai chịu nhường ai. Bọn họ nắm rõ từng điểm yếu, từng tử huyệt của đối phương, chỉ cần phát huy hết khả năng cay độc tiềm tàng, đôi bên sẽ đều nhanh chóng chuốc lấy thảm bại, một lời nói ra chắc chắn thấy cảnh máu chảy đầu rơi.
Kết thúc của mọi câu chuyện đều có logic hợp lý của riêng nó, cũng giống như Tư Đồ Quyết và Diêu Khởi Vân vậy, vốn đã nên tránh xa nhau ra, tốt nhất là mỗi người một phương.
gió thổi mây bay !